The devil we don’t know

.

“There are flood and drouth
Over the eyes and in the mouth,
Dead water and dead sand
Contending for the upper hand”

.

Tuần vừa qua có thể nói là một trong những cú sốc lớn nhất của thế giới trong một thời gian dài.

Tại sao ? Có phải vì xung đột man rợ nổ ra, dẫn đến chiến tranh Israel – Gaza ? Như tôi đã nói ở một số post trước, lịch sử đã chứng kiến nhiều lần các đế chế mở rộng, trở nên thịnh vượng một thời gian, cùng với đó là yên ổn, hòa bình, thế rồi đế chế đó suy tàn. Khi một đế chế yếu đi, các thế lực ngoại biên trỗi dậy, xung đột và chiến tranh sẽ quay trở lại. Cuộc chiến Nga – Ukraina chỉ là mồi lửa đầu tiên. Các thế lực khác quan sát nó chăm chú và nhận ra cái còng ở tay mình đã biến mất từ lúc nào không rõ. Một khi nhận thức này xuất hiện, không có gì có thể cản trở trật tự đơn cực vỡ vụn như tòa lâu đài bằng giấy. Azerbaijan mở rộng lãnh thổ về phía Armenia, đảo chính dây chuyền ở Tây Phi và giờ là Israel. Thật ngớ ngẩn khi phân tích đúng sai giữa xung đột của hai sắc tộc vốn đã thù hận nhau trong thời gian 1400 năm, trải qua vô số cuộc tắm máu ; có mâu thuẫn về những quyền lợi cơ bản như không gian sống, thức ăn và nước uống ; đồng thời còn phải chia sẻ với nhau thánh địa Jerusalem, mảnh đất nhỏ xíu oằn mình gánh đến 3 tôn giáo, không phải là 2. Từ sau cuộc chiến Yom Kippur (1973), đánh bại liên minh Ả rập, Israel với cương vị của kẻ chiến thắng đã không ngừng mạnh lên, và trở thành một cường quốc trong khu vực. Người Palestine yếu hơn và không bị ràng buộc bởi đạo đức phương tây, sử dụng vũ khí đặc trưng của kẻ yếu, là khủng bố. Israel, với quân đội mạnh hơn nhiều và lực lượng tình báo Mossad hàng top thế giới, phong tỏa, chia cắt, dựng hàng rào để quản thúc và kiểm soát lãnh thổ của Palestine, thứ bị phân thành những ốc đảo không liên kết nằm trong Israel. Đây là một trạng thái cân bằng động đầy máu và thù hận. Chỉ cần đọc lịch sử một chút, bạn sẽ thấy hòa bình ở vùng đất này mới là điều khó hiểu, chứ không phải là ngược lại.

Vậy điều gì khác biệt đã xảy ra trong tuần qua mà làm thế giới rúng động đến thế, thậm chí đến giờ tôi vẫn có thể nói là nó chưa hoàn toàn nhận thức hết ? Đấy là phản ứng của phần còn lại của thế giới, của dân thường với sự kiện này. (Ở đây phải nói thêm một chút là Việt nam vốn ủng hộ Palestine, nên nhiều thứ sau đây đã không xuất hiện trên báo việt).

Đầu tiên, ngay sau khi Hamas tấn công Israel, tràn qua biên giới, bắn, chặt đầu dân trên phố, hiếp phụ nữ và bắt cóc trẻ con, người già, tổng cỡ 1300 người, trước khi Israel phản công, một nhóm cỡ từ 300-1000 người đã tụ họp ở cạnh nhà hát opera sydney, bắn pháo hoa, uống sâm panh, chúc mừng nhau và cùng hô vang “Gas the Jew !” Người ta thấy có một số người Do thái được cảnh sát “dìu” đi chỗ khác, để “tránh các xung đột không đáng có.”

Tổ chức BLM (black lives matter) post hình lính dù khủng bố Hamas với dòng chữ “I stand with Palestine”, mặc dù sau đó đã xóa bài này.

Sau đó, khoảng 50 nghìn người ủng hộ Palestine biểu tình ở London, một số đeo biểu tượng hamas, chưng biểu ngữ “from river to the sea”, ý nói sẽ lùa hết dân Do thái xuống biển. (Pháp cấm mọi cuộc biểu tình ủng hộ Palestine, Mỹ bắt vài trăm người xông vào tòa nhà quốc hội, còn UK không làm gì.)

Đấy là một số sự kiện diễn ra trong đời thực, còn trên mạng thì số video clip ở các mạng xã hội nhiều không kể xiết, phân tích, tranh luận, chửi bới, đe dọa lẫn nhau. Nếu nhìn lại sẽ thấy tương đối giống tình trạng diễn ra trước bầu cử Mỹ 2016 và 2020, khi mà cả xã hội như lên cơn động kinh, chỉ có cảm giác là quan trọng, hét thật to, virtues signaling thật mạnh, kẻ bất đồng quan điểm phải bị coi là thú vật, lịch sử không tồn tại và sự thật là một thứ vô tích sự. Cũng như những năm đó, người ta nhìn xung quanh và chợt nhận ra những người mà ta vẫn nghĩ là “bình thường” có thể mỉm cười sung sướng khi nghe tin hơn một nghìn người bị sát hại dã man.

Ai là những kẻ độc ác nhất trong lịch sử ? Phát xít Đức tàn sát người Do thái và Ba lan, nhưng chúng có động cơ kinh tế và chúng che dấu các trại tập trung, phủ nhận nó. Phát xít Nhật không bao giờ nhắc đến đơn vị 731. Chúng không ăn mừng và up lên social media.

Những cuộc thảm sát đã diễn ra vô số lần. Nhưng đây có lẽ là lần đầu tiên, một cuộc thảm sát lại được đón nhận như một tin vui, cần phải liên hoan, không giấu diễm, không sợ hãi, mà phải cho cả thế giới biết, can’t be anything but myself.

The first time in history

Hân hoan khi kẻ thù của mình bị giết, dù đó là dân thường vô tội, vẫn có thể hiểu được, nếu bạn là dân Palestine, gốc Palestine hoặc theo đạo Hồi. Hoặc nếu bạn có những lợi ích về chính trị hoặc kinh tế khi đứng về phe Palestine, bạn hơi đáng tởm một chút, nhưng vẫn có thể hiểu được. Cái không thể hiểu được, đấy là bạn không có chút liên hệ nào với Palestine, đạo Hồi, nước bạn còn thân với Israel. Từ những cái đầu rơi xuống, những cô gái bị hiếp và trẻ con bị bắt để làm bia đỡ đạn, bạn không nhận được một xu. Khi ấy chỉ còn một cách giải thích : trong bạn cái ác đã đơm hoa kết trái, và giờ đây mùi vị của nó đã lan tỏa trên toàn thế giới.

Tôi đang muốn nói đến phong trào cực tả ở Mỹ và phương tây. Phần lớn các nhóm trong phong trào này đều ủng hộ Palestine theo các mức độ khác nhau, và không có, hoặc rất ít nhóm lên tiếng ủng hộ Israel. Hầu hết sinh viên các trường đại học đều ủng hộ Palestine, công khai hoặc online. Như đã thấy trong các cuộc biểu tình pro Palestine, số người trẻ tuổi khá đông. Trên mạng, số lượng bọn họ vượt xa nhóm có lợi ích.

Làm thế nào mà những nhóm người luôn tự nhận mình là người tiến bộ (progressive) có thể đồng tình với hành động diệt chủng ? “What do you think de-colonization look like ? This is it.” Một tiktoker cực tả nháy mắt nói với các follower của mình. Một nhóm khác giương băng rôn “Queers for Palestine”, mà không biết rằng luật hồi giáo Sharia tử hình người đồng tính. Hàng loạt tổ chức sinh viên thể hiện lòng ủng hộ với Palestine, nhưng không biết gì về Palestine, không biết gì về Israel, không biết về đạo Hồi, về lịch sử vùng Trung đông. Đó là bời vì theo những gì họ được học, Israel thì cũng victim đấy, nhưng Palestine victimer.

Phong trào cực tả gột rửa cá nhân khỏi tư duy phản biện độc lập, nó nuôi dưỡng những đứa trẻ trong hình hài người lớn, những người đã từ bỏ suy nghĩ và trách nhiệm cá nhân, đưa nó cho tôn giáo của mình. Họ là những người cảm thấy bị xúc phạm một cách sâu sắc khi thầy của họ dám nói đàn ông và đàn bà khác nhau về mặt sinh học, làm đến cùng để hắn bị đuổi, họ ủng hộ đạo luật bỏ tù những kẻ dám tặng hoa mà không có được sự đồng thuận của cô gái trước, vì đó là thao túng tâm lý, nhưng họ ủng hộ việc trẻ con bị chặt đầu, coi đó chỉ là một cơ hội khác để virtue signaling, để cùng nhau lên một cơn hysteria mới.

Gần đây tôi có xem một phim truyền hình hàn quốc, trong đó nhân vật nam chính học Harvard về. Tôi xem năm phát hành là 2018. Thế giới có lẽ vẫn chưa rõ Harvard mười năm gần đây và Harvard những năm 90 trở về trước là hai thực thể hoàn toàn khác nhau. Để xét nhập học, về phần học lực, Harvard có một cái gọi là “cognitive score”, là một loại chỉ số tính ra từ các bài test. Gần đây, một tài liệu rò rỉ cho thấy một học sinh da đen với điểm trí tuệ là 4 được Harvard đặt ngang với học sinh châu á điểm 10. Vì vụ này mà trường đã bị kiện lên tòa án tối cao và thua cuộc, nhưng vì Harvard là trường tư nên hoàn toàn có thể lách luật tiếp bằng các thủ pháp khác. Một tổ chức phi chính phủ tên Fire chuyên theo dõi quyền tự do ngôn luận, năm nay đã chấm Harvard đứng bét bảng trong số tất cả các trường đại học ở Mỹ. Điểm này tính dựa trên số lượng giáo sư, sinh viên bị đuổi vì phát ngôn trái quan điểm của trường, ví dụ như đàn ông không thể mang bầu, các hành động bắt nạt ở các sự kiện tranh luận, thuyết trình, như kiểu la ó át tiếng, tạt nước, chửi giáo sư, và cảm nhận của các sinh viên về quyền được bày tỏ quan điểm. Thật ra trong nhiều năm gần đây Harvard luôn đứng trong top bét bảng, và năm nay còn nhận được điểm -10, chứ không phải là 0. Tôi có xem một phỏng vấn ở campus của Harvard, và ngạc nhiên thấy phần lớn sinh viên từ chối không trả lời, và một vài người trả lời thì có ngôn ngữ yếu kém, nói năng lắp bắp, phi logic, có vài người tự nhận đã được nhận vào trường mà không phải trải qua kỳ thi nào ở cấp 3, chỉ vì là da đen. Dù nổi tiếng, trước đây các công ty, tổ chức lớn vẫn nói sinh viên Harvard, hay bất kỳ trường nào khác, khi ra trường không hề biết cách làm việc. Những kiến thức ở trường phần lớn không dùng được. Cái khiến sinh viên Harvard đáng giá, đó là họ đã học được cách tư duy và phương pháp giải quyết vấn đề. Hiện giờ các công ty lớn không còn tin vào cách tư duy của sinh viên các trường hàng top, và đã bắt thi lại khi ứng tuyển.

Những thứ trên cũng đúng với phần lớn các trường (nổi tiếng) khác ở Mỹ, và ở các nước khác như Anh, Scotland, Canada, Úc, New zealand. Vì lợi ích trăm năm trồng người, các sinh viên này ra trường và bắt đầu thăng tiến lên các vị trí quan trọng. Không phải tự nhiên mà các tập đoàn lớn quỵ lụy trước woke mob, đó là bởi nhân sự của họ liên tục bị xâm lấn bởi chủ nghĩa này. Họ đang và sẽ chiếm đoạt các vị trí quan trọng trong tất cả các khía cạnh của xã hội, và sau đó thay đổi xã hội một cách toàn diện.

Tuần qua, phương tây đã được chứng kiến, lần đầu tiên, một phần của cái xã hội đó.

The killing of the truth

Có rất nhiều người đã tìm cách phân tích cội rễ của phong trào cực tả. Một số nói nó bắt nguồn từ chủ nghĩa Mác. Tôi không nghĩ như vậy, mặc dù các hệ thống toàn trị luôn có nhiều điểm chung. Là một trader, tôi nhìn lịch sử như lịch sử của các cycle. Thịnh vượng và suy tàn, mở rộng và thu giảm, đêm trường và phục hưng. Trong từng cycle, cái thiện và cái ác đều lặp lại theo những cách tương đồng. Bởi lực lượng thống trị phần lớn là đàn ông, cái ác trong lịch sử phần lớn là cái ác nam tính. Đặc trưng của nó là sự hỗn loạn, bạo lực, giết chóc. Nhân loại đã thấy nó, hiểu nó, biết cách đối phó với nó.

Cách đây hơn 70 năm, nhân loại phát triển và lần dầu tiên tạo ra được các xã hội đầy đủ vật chất đến mức thừa mứa. Một kỷ nguyên vàng không có chiến tranh (diệt chủng). Dẫn đầu là Mỹ. Có điều Anomaly này tiềm ẩn hai sự nguy hiểm chết người.

Một là, bởi không có chiến tranh, vai trò của nam giới suy giảm. Vai trò của nữ giới tăng lên. Quyền lực của nữ giới tiệm cận nam giới. Cái ác nữ tính tăng lên. Các hình thái toàn trị nữ tính xuất hiện. Đặc trưng của nó là sự sỉ nhục, giày vò, cô lập.

Hai là, bởi không có chiến tranh, con người càng ngày càng ít suy ngẫm về cái chết. Vì không hiểu cái chết, nó không hiểu cuộc sống. Sự thừa mứa vật chất làm nó trở nên yếu ớt như những đứa trẻ. Chủ nghĩa tư bản dạy rằng mục tiêu của đời người là đi tìm vật chất, nhưng giờ nó đã quá đủ vật chất. Chúa thì đã chết khá lâu. Lạc lõng, nó trở thành chúa của chính mình. Đấy là tôn giáo của một người – narcissism. Trong tôn giáo này, the truth không tồn tại. Chỉ có một truth duy nhất, đó là my truth, và mọi sự phải uốn cong theo nó. Thế giới phải thay đổi, nằm trong lòng bàn tay của nó.

Sau đó, social media ra đời. Nó như một can xăng thổi bùng lên đại dịch ái kỷ. Mỗi người đều có một tôn giáo, mỗi người là một vị chúa, mỗi trang cá nhân trở thành một thánh đường. Hãy tôn thờ tôi. Cái ác toàn trị nữ tính nhìn thấy những đứa trẻ con – Chúa này, và nó bao bọc chúng lại – the nanny state. Chúng ăn lẫn nhau như những narcissist supply, lớn lên, Chúa của chúng cũng ngày càng to ra. Bởi vì sự thật không còn tồn tại, chỉ còn my truth, mọi sự đều được phép. Đây là một thế hệ đặc biệt của những cái tôi khổng lồ, nhưng nếu nhìn từ xa lại không thể phân biệt. Tuy vậy, chúng sẽ chiến đấu đến chết để bảo vệ nó – dù có phải định nghĩa lại toàn bộ hiện thực – redefine reality.

Nếu nhìn thế giới vài chục năm qua theo cách này, bạn có thể lý giải được những sự phi lý đang lan ra nhanh như một đám cháy rừng ở California. Có lần tôi hỏi vui hai bé nhà tôi rằng : nếu có một người gặp thượng đế, và được cho 1 điều ước. Anh ta ước gì 1+1=3. Thế thì sẽ có chuyện gì xảy ra ? Câu trả lời không dễ nghe như câu hỏi. Vì 1+1=3 nên 2=3. Nên 0=1. Vì thế nên 2 cũng bằng 0. Cái gì cũng bằng không. Cái gì cũng bằng cái gì và vô cực cũng bằng không. Một mét dài bằng không mét. Không còn không gian. Một năm dài bằng không năm. Không còn thời gian. Tất cả biến mất, không còn gì cả.

Đấy chính là sức phá hoại của my truth và redefine reality. Trong lịch sử, nhân loại chưa từng gặp chế độ toàn trị nữ tính như thứ đang thống trị phương tây hiện nay. Không ai biết cách đối phó. Nếu nó có thể justify cái chết của một nghìn người, thì nó cũng có thể justify cái chết của bạn, chỉ cần có một ai đó victimer hơn bạn. Và nếu bạn nghĩ rằng “chắc nó chừa mình ra” thì có lẽ, một kết cục như kiểu Tutsi và Hutu đang chờ ở đâu đó, gần hơn bạn nghĩ rất nhiều.

.

.

.

Ps :

Phản ứng

Vì sự kiện vừa mới xảy ra, thông tin về phản ứng của các nhóm ngoài cực tả chưa nhiều. Có một số kêu gọi trục xuất các đối tượng ủng hộ Hamas, nhưng điều này nghe có vẻ viển vông. Một số khác đưa con mình rời khỏi các trường đại học ở các bang cực tả, bởi cuối cùng họ cũng nhận ra số tiền gần triệu usd cho con mình học từ lớp 1 đến hết đại học không mang lại gì khác ngoài việc thằng bé được dạy “ghét nước Mỹ, ghét bố mẹ, ghét màu da của mình, mình là con gái, chiến tranh là hòa bình và sự thật là dối trá”.

Leave a comment